Nhật ký Sài Gòn 1 ngày không hối hả
Hôm nay vẫn như thường lệ, tan làm mình đánh xe về trong bộn bề suy nghĩ, vì quán tính đường đi nên mình ko hề chú ý.
Đắm chìm trong ca khúc Mưa Trên Cuộc Tình của Edward Dương thì chợt giật mình khi thấy mình đã trên Đại Lộ Mai Chí Thọ, liếc nhìn kim tốc độ thì thấy lạ hẳn, chạy 50km/ h trên con đường cho phép 80km/h mà mãi ko nghe tiếng bấm còi, cũng k thấy xe vượt qua, vì đói bụng nên mình đạp mạnh chân ga, vượt qua nhiều chiếc xe đủ màu thì mới chợt nhận ra 1 điều lạ lùng : Sài Gòn hôm nay không vội vã.
Đường không kẹt xe, nhưng những chiếc 4 bánh vẫn lăn chậm điều như mang bao u uất, phải chăng những con xe cũng đang thấu hiểu nỗi lo,suy tư của người chủ sau vô lăng đó.
Sau thông báo ngày hôm nay thì lại hàng trăm, hàng ngàn doanh nghiệp phải đóng cửa, họ chẳng còn thiết phải vội vã đi gặp khách hàng, họ còn đang lo lắng cho doanh nghiệp,công việc và nhân viên của họ.
Hay họ cũng muốn đường về thật xa để lảng tránh việc phải giải thích với cha,mẹ,vợ,con rằng: sắp tới gia đình ta sẽ gặp nhiều khó khăn.
Tôi đã từng phàn nàn rất nhiều về SG : sao lúc nào cũng kẹt xe? Sao lúc nào cũng xô bồ, sao ng ta lúc nào cũng vội vã, nhưng giờ 1 SG không vội vã lại khiến 1 người lạc quan như tôi chạnh lòng.
Xin trả lại cho tôi 1 SG vội vã, với những con người vui vẻ, nhiệt huyết và năng động, xin hứa rằng sẽ không còn than phiền về SG nữa.
Công văn thông báo ngày hôm nay, chắc chắn là 1 quyết định đúng đắn của Chính Phủ, nó sẽ tốt cho Y Tế, nhưng sẽ kéo nền kinh tế đi xuống thêm 1 bậc, mong rằng mọi thứ sẽ qua nhanh.
Xin trả cho tôi 1 SG tấp nập,hối hả.